Thời gian để yêu...

Đêm Trung Thu, tôi đã thưởng cho mình bằng cách mua vé nghe nhạc Đỗ Bảo, tránh xa đám đông ồn ào và nhộn nhịp ngoài đường. Xét về mặt nào đó, đêm nhạc chưa thực sự chuyên nghiệp dù quy tụ nhiều anh tài, những ca sĩ gắn bó với Đỗ Bảo như Khánh Linh, Ngọc Anh, Tấn Minh, Mai Trang,... Nhưng dù sao thành công của nó là đã khơi dậy trong tôi những "dư âm của thời gian".

Tôi nghe nhạc Đỗ Bảo từ rất lâu rồi, cho đến bây giờ nhạc của anh vẫn làm tôi rung động. Chị Khánh Linh đã từng nói: "Ai nghe nhạc Đỗ Bảo đều soi thấy mình trong từng lời hát". Tôi vốn là người "niềm tin ta dễ thay, niềm vui dễ vay", nhưng hôm nay, chưa bao giờ có nhiều kí ức lại ùa về như thế . Tôi thấy cả ấu thơ, tuổi trẻ, niềm vui và nỗi buồn của mình ở đó, những điều tôi đã chạy trốn suốt một thời gian dài...
"Mãi là dư âm đẹp nhất của thời gian.
Em yêu cánh buồm cổ tích mang hình bóng anh"[Cánh buồm đỏ thắm].
Tuổi thơ tôi chìm trong những câu chuyện cổ tích. Từ truyện cô Tấm mà bà nội kể đi kể lại, truyện Con chim lửa mà chưa bao giờ chị đủ kiên nhẫn kể đến đoạn kết, cho đến chuyện ngày xưa của mẹ cũng hóa thành cổ tích trong mắt tôi. Ngày xưa với tôi cổ tích thật đẹp. Tôi nhớ mỗi lần đi ngủ là lại nhắm mắt cầu nguyện cho tối nay mình được mơ đến hoàng tử. Càng lớn tôi càng đọc nhiều hơn, nhưng cũng vì thế tôi bắt đầu để ý kĩ hơn, tôi thấy những nàng công chúa không còn thánh thiện hoàn toàn và đằng sau thân hình xấu xí của mụ phù thủy cũng có những điều đáng quý. "Cánh buồm đỏ thắm" là câu chuyện đầu tiên dạy tôi về tình yêu thực sự - cho dù ở thời đại bây giờ, tình yêu kiểu đó không tồn tại lâu. Đến bây giờ dư âm của nó vẫn khiến tôi mê mẩn... Nhưng cuộc sống đâu có đơn giản như vậy... Năm 16 tuổi, tôi đã biết vấn vương.

"Thủa còn nhiều ngày thơ
Thủa khao khát dại khờ
Thủa vừa biết đôi nắng
Phút nhớ nhung dịu dàng nồng say..."[Chìm trong muôn thưở]

Tôi ngược đường, ngược sáng để thích anh. Anh bảo rằng chuyện chúng tôi tựa như một vở bi kịch tình yêu mà hồi kết của nó đến quá nhanh. Chúng tôi cảm thấy bình yên khi ngồi cạnh nhau. Ohayo Cafe, ban đầu chúng tôi đến đó để gặp gỡ trò chuyện, chơi cờ Othello, rồi sau đó, chúng tôi hẹn nhau đến đấy, mỗi người một việc, chỉ đơn giản là thích Othello và thích ngồi cùng nhau, để rồi... Nơi đó chính là chứng nhân cho vở bi kịch của tôi và anh, là chứng nhân cho những câu chuyện không đầu không cuối, những tiếng cười đùa không dứt, những cái nắm tay ngọt ngào và cả những giọt nước mắt chia ly...

Dưới đêm mưa những ngón tay ngại ngùng
rồi cũng xiết lấy nhau
nhìn trong mắt sâu đêm tương lại mịt mùng
[Cầu vồng đêm mưa]

Dù biết anh không chỉ có mình tôi, tôi chỉ là "người lấp kín khoảng trống đơn côi", tôi vẫn thích anh thật nhiều. Tình yêu đã khiến tôi trở thành kẻ thứ ba đáng ghét. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu sao mình có thể làm được những điều đó - điều hoang đường nhất...

Điều hoang đường nhất,
Là tình yêu em dành cho anh.
Đã lâu rồi, xa rồi,
Vẫn còn ánh lửa chưa dứt gọi mời.
Ngày đó vội vàng rồi chóng qua,
Anh là người chóng quên.
Em như đứa trẻ thơ,
Tình này chắc nhiều dại khờ.
[Điều hoang đường nhất]

Ngày chia tay, cả hai đều khóc. Anh trách anh, tôi không trách ai cả. Nếu có trách thì trách cả hai chúng tôi đã quá mềm lòng... Tuy vậy , dư âm vẫn bám riết lấy tôi rất lâu sau đó, chúng tôi vẫn gặp gỡ, vẫn trò chuyện, vẫn nhắc đến chuyện cũ. Một ngày nọ, tôi quyết định một điều sẽ tốt cho cả tôi và anh: Tôi buông anh ra thôi, trả anh về với cuộc sống của anh trước khi gặp tôi.
Về trong, những đêm dài,
Để khóc cho cuộc tình không may[...]
Chờ vết thương kia sẽ mau lành.
Hạnh phúc kia rồi sẽ mau thành.
[Điều hoang đường nhất]

Hôm qua tôi gặp anh cũng ở Music Nite ấy. Anh đã khác xưa, nhiều lắm. Phải, thời gian mà, có chịu buông tha ai đâu. Con vịt xấu xí ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh xắn. Còn anh thì để râu giống Leo DiCaprio, điều anh không thể làm hồi tôi còn bên anh. Anh vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến của một thời mê say, còn tôi không dám nhìn vào ánh mắt đó, tôi sợ bắt gặp những kỷ niệm của một thời đã xa.
Kỷ niệm về anh luôn luôn khác biệt giữa muôn kỷ niệm. Và tôi sẽ vẫn nhớ bài hát đầu tiên anh dành cho tôi, bản tình ca đầu cũng là cuối.

Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ
[Bức thư tình đầu tiên]

Ngôi nhà đấy không dành cho em, anh ạ =) Mấy tháng sau đó, một người khác hát lại cho tôi nghe bài này. (Đến bây giờ ngoài anh Tấn Minh ra chắc tôi không dám nghe ai hát cho tôi nữa đâu). Lại là một điều hoang đường khác. Có thật nhiều mối ràng buộc giữa tôi và người đó.

Đã hết rồi những đam mê ngày xưa
Sao anh không trở lại anh ngày xưa ấy ?
Sao em không mừng vui mùa quả chín ?
Tiếc nhiều đã muộn rồi !
[Kỷ niệm]

Đến bây giờ tôi vẫn chưa thể tìm ra câu trả lời cho mình: "Em là gì giữa bề bộn đời anh?" Tôi đã từng là gì với anh nhỉ? Anh đã bao giờ thực sự nghĩ đến tôi, thực sự thích tôi như anh đã nói? Nếu như có thì tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

Thương ai mê mải, đường qua quên mau những mối tình riêng
Còn tôi đơn sơ, còn những sớm tinh mơ
Chỉ là thế, có khi nào (bao giờ) em nghe tôi nói
Mà tình yêu, một câu trả lời khó khăn
[Câu trả lời]
Tôi miệt mài đi tìm câu trả lời để thỏa mãn riêng mình. Đôi lúc tôi vờ như nó thật đẹp để tôi được chìm đắm trong hạnh phúc phút chốc, để rồi lại trở về thực tại.

Mệt nhoài tình xưa, khi đã ra đi không sao trở lại
Mặc ta gắng xoay tình ấy bao lần
[Những ô màu khối lập phương]

Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu kỷ niệm xa xưa
Người hỡi cho tôi quên đi, bao nhiêu mộng đẹp nên thơ
[Cô đơn- Nguyễn Ánh 9]

Tôi tự nhận mình là người đa tình và dễ thay đổi. Tôi sống cho người khác nhiều. Nhưng tôi không phải là người thiếu lý trí mà ngược lại, lý trí mách bảo tôi điều đó. Con người sinh ra là để đối diện với cuộc sống, dù nó có khó khăn ra sao. Từ bé đến giờ, ở trong lĩnh vực nào đi nữa, những lựa chọn của tôi đều là những con đường mạo hiểm và khó khăn nhất, ít người muốn lựa chọn. Có một điều tôi tự hào là mình chẳng bao giờ bị quật ngã bởi điều gì, ngã rồi lại phủi gối đứng dậy, mặc cho mình mang đầy vết xước rớm máu. Không đi thẳng được thì bò, thì lết, thì tập tễnh, nhưng nhất định phải bước tiếp. Bởi vậy cho dù đôi lúc con đường tôi chọn mang đến kết cục không đẹp thì tôi vẫn tiếp tục bước đi, tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, tìm kiếm một người dành cho tôi...

Có thể tôi là người đa tình thật, nhưng tôi chưa hề lừa dối ai, và tôi sống như ngọn lửa...

Lửa là thế, khát khao khoác lên cho mình ánh sáng.
Lửa là em, tháng năm ấp ôm mối tình trong sáng.
Chắt chiu từng niềm hạnh phúc ấm áp mỗi khi bên nhau.
Ấp ôm từng niềm nhung nhớ thiêu đốt mỗi khi xa lìa.
[Bức thư tình thứ 3]
Giờ đây tôi đang sống trong hạnh phúc - thứ hạnh phúc vốn mong manh và chẳng biết sẽ kéo dài bao lâu. Tôi sợ khi phải nghĩ đến tương lai, tôi trốn tránh khi nhìn lại quá khứ. Tôi giờ đây sống cho riêng tôi, sống cho hiện tại, sống trong tình yêu. Buồn đau ư? Tôi đã quá quen với nó. Xa cách ư? Điều đó chẳng làm tôi chết được. Giờ đây tôi có thể nói: "Em yêu anh" mà chẳng cần phải lén lút hay ngập ngừng. Đó là người tôi yêu, không chắc là mãi mãi, nhưng là người tôi muốn yêu dài lâu...Phải làm gì để tình yêu mãi mãi
Mãi yên bình như eo biển nơi đây?
[Thủy Chung]

Sống thôi!

Nhiều khi em muốn chào ra đi thật xa lắng lo mỗi ngày
Chào những nghĩ suy gọi tên ta ngược xuôi chuyến xe cuộc đời
[Thời gian để yêu]

Music NIte st được một bài cảm nhận thật hay của một bạn yêu nhạc Đỗ Bảo. Bài viết buồn buồn...man mác những lời tâm sự của tác giả mà dường như âm nhạc của Đỗ Bảo gắn liền với những thăng trầm của đời sống tình cảm ấy. Cám ơn bạn  HNT- tác giả bài viết.

 

Filed Under: , ,

About the Author

My name is Dinh Quang Huy or known as alias NhamNgaHanh .I made this template in magazine style and named it Simplex Darkness .I hope it helpful to persons who want a solutions for a template in Blogspot.To download this template and see template install instruction ,go to Simplex Design blog.

Leave a Reply